Vốn không phải cái tên nổi bật ở một đất nước gồm rất nhiều HLV nổi tiếng, Luis de La Fuente đang đưa Tây Ban Nha đi một hành trình ấn tượng tại Euro 2024. Song, số phận không định một con đường dễ dàng để ông có được ngày hôm nay.
Đội tuyển Tây Ban Nha chuẩn bị đối đầu Đức ở tứ kết Euro 2024, và giống như trước mỗi trận đấu của La Roja trong hơn 1 năm qua, Luis de la Fuente sẽ đợi tin nhắn WhatsApp của người bạn Justo. Ở sâu bên trong nhà thờ của một thị trấn nhỏ tại La Rioja, một vùng ở phía bắc Tây Ban Nha nằm bên cạnh xứ Basque, Justo sẽ thắp 2 ngọn nến dưới chân tượng Đức mẹ La Vega, vị thánh bảo trợ của thị trấn, trước khi gửi ảnh cho De La Fuente.
Nghi thức này mang lại may mắn cho Tây Ban Nha, ví dụ như chức vô địch UEFA Nations League mùa hè năm ngoái, danh hiệu đầu tiên của Tây Ban Nha kể từ năm 2012. Trước đó, vị HLV này còn đoạt danh hiệu vô địch châu Âu với U19 và U21 Tây Ban Nha. Thành công của De La Fuente với bóng đá trẻ Tây Ban Nha khiến ông trở thành ứng cử viên lý tưởng kế nhiệm Luis Enrique, và sau đó chính thức đảm nhiệm vị trí này sau khi La Roja bị loại từ vòng 16 đội World Cup 2022.
Chưa từng cầm quân ở một đội bóng hạng nhất nào, kể cả ở trong lẫn ngoài nước, ban đầu cơ hội để De La Fuente ngồi vào vị trí này có vẻ rất thấp. Kể cả sự nghiệp cầu thủ, ban đầu ông bị đánh giá là quá nhỏ bé sau khi trải qua thời niên thiếu ở thị trấn nhỏ Haro, một nơi trước đó chưa từng sản sinh cầu thủ chuyên nghiệp nào. Nhưng vị HLV này luôn có một câu châm ngôn yêu thích: “Đây là điều Chúa muốn”.
Khi đến Haro, bạn sẽ thấy một khu liên hợp thể thao mang tên ông. Trong suốt 35 năm, điểm nhấn mùa hè tại đây là “Cúp Luis de la Fuente”. Jesus Otero, vị chủ tịch của CLB địa phương Haro Deportivo đang chơi ở hạng 5, thậm chí còn sử dụng một tấm ảnh cũ của De La Fuente khi còn nhỏ trong những tấm poster chiêu mộ thành viên. “Ngoài rượu, chúng tôi còn có thể quảng bá gì đây? Chỉ có Luis de la Fuente thôi”, Otero chia sẻ.
Tự xưng là thủ phủ của rượu vang, hoạt động kinh doanh của Haro xoay quanh việc trồng nho. Các vườn nho xuất hiện khắp nơi, và vào ngày Chủ nhật, bạn sẽ bắt gặp hình ảnh mọi người cầm ly rượu vang đỏ trên phố. Tại Café El Sol, rượu vang của nhà hàng chỉ có giá 1,2/ly. Ở trên vài tầng, De La Fuente được sinh ra vào tháng 6/1961. Ở phía đối diện, mẹ ông quản lý một cửa hàng may, trong khi cha ông là thủy thủ.
Gần 50 năm trước, Haro Deportivo đã buộc phải để viên ngọc của họ rời đi. Khi ấy, De La Fuente 15 tuổi. Antonio Corral lớn hơn 13 tuổi. Ở tuổi 76, nhà báo này vẫn nhớ những lần các tuyển trạch viên của Athletic Bilbao đến để quan sát tài năng trẻ mà mọi người trong thị trấn đều nói đến.
“Cha cậu ấy là thành viên của Athletic và sẽ đưa cậu ấy đến San Mames bất cứ khi nào có thể, do đó không hề có sự phản đối nào khi họ đưa cậu ấy đi”, Corral nhớ lại. Năm 1976, De La Fuente gia nhập Lezama, học viện của Athletic. Năm 1978, De La Fuente ra mắt đội dự bị, sau đó ông lên đội một và giành được một loạt danh hiệu: La Liga 1983 và 1984, bên cạnh đó là Copa del Rey 1984.
Andoni Goikoetxea, cựu trung vệ Bilbao giai đoạn đó, người nổi tiếng vì từng làm gãy chân Diego Maradona, chia sẻ: “Luis chẳng sợ gì cả, đây không phải lời khen sáo rỗng đâu. Cậu ấy không phải mẫu hậu vệ biên chỉ bó hẹp mình trong vai trò của hậu vệ. Cậu như một cái piston với cái chân trái rất ‘ngoan’ cùng những cú chạm bóng mượt mà. Cậu ấy là người có cá tính”.
Năm 1994, ông treo giày và chuyển sang sự nghiệp huấn luyện một cách trầm lặng ở các đội bóng thuộc xứ Basque (Portugalete, Aurrera de Vitoria) hay các đội trẻ của Sevilla, Bilbao. Mùa hè 2011, ông trở thành HLV trưởng Alaves, lúc đó ở hạng 3, và bị sa thải sau 3 tháng. Nhưng 2 năm sau, LĐBĐ Tây Ban Nha (RFEF) đã chọn De La Fuente làm HLV trưởng đội U19.
Inaki Saez, HLV trưởng đội tuyển Tây Ban Nha giai đoạn 2002-2004, chính là người tạo ra bước ngoặt này. Khi còn là HLV trưởng Bilbao, ông đã đưa De La Fuente từ đội trẻ lên đội dự bị và sau đó là đội một. Và chính ông là người tiến cử De La Fuente làm HLV trưởng đội U19 Tây Ban Nha.
“Như chính Luis từng nói, Inaki Saez chính là cha của cậu ấy trong bóng đá”, cựu cầu thủ Raul Ruiz, một người bạn của De La Fuente, chia sẻ. Ông nhấn mạnh: “Ở Tây Ban Nha, nhiều người thường đánh giá thấp công lao của Luis. Họ không coi cậu ấy là ngôi sao như Luis Enrique hay Pep Guardiola vì chưa bao giờ cầm quân ở hạng nhất. Rất nhiều người nghi ngờ cậu ấy. Đó là lý do chúng tôi làm một bộ phim tài liệu về cậu ấy có tên ‘Người đàn ông trầm lặng’. Luis nhận thức được tất cả điều đó và câu trả lời của cậu ấy luôn là ‘Làm việc, làm việc’, bên cạnh việc luôn rất điềm tĩnh. Cậu ấy là người thông minh, nhẫn nại và thấu hiểu mọi người”.
Một lợi thế của Luis de la Fuente với đội hình Tây Ban Nha hiện tại là ông đã từng dẫn dắt hầu hết cầu thủ khi họ còn ở những đội tuyển trẻ. Và chắc chắn, ông cũng không phải một người kém tự tin. Trong buổi họp báo ra mắt vào tháng 12/2022, ông không ngần ngại tuyên bố: “Nếu có một người nắm rõ hiện tại và tương lai bóng đá Tây Ban Nha thì đó chính là người đang ngồi trước mặt các anh”.
Nửa năm sau, ông đưa Tây Ban Nha đoạt UEFA Nations League. Và lúc này là trên một hành trình khác đang rất thành công.
Theo Antoine Maumon de Longevialle | L’Equipe