Lần cuối cùng Tây Ban Nha vào chung kết một giải đấu lớn đã cách đây 12 năm và 8 ngày. Trong đội hình xuất phát đã đánh bại Italy tại Kyiv để giành chức vô địch EURO 2012, chỉ có đúng một cầu thủ không thi đấu cho Real Madrid hoặc Barcelona (David Silva). Đó cũng là thời kỳ đỉnh cao của El Clasico: Pep Guardiola đối đầu với Jose Mourinho, Lionel Messi đối đầu với Cristiano Ronaldo, những cú ăn ba cũng như giành 100 điểm/mùa.
Họ hầu hết là thành viên của đội tuyển đã vô địch EURO 2008 và World Cup 2010. Họ là những ngôi sao dày dặn kinh nghiệm trận mạc, gạt bỏ việc chia bè kết phái sang một bên để cùng nhau thống trị thế giới, giống như những siêu anh hùng hợp sức với nhau trong truyện tranh. Nói cách khác, họ là một đội tuyển rất mạnh.
ĐT Tây Ban Nha hiện tại, những người có thể giành chức vô địch châu Âu vào Chủ nhật tới lại là phiên bản ngược lại. Họ giống như một nhóm cầu thủ không tên tuổi hơn là những nghệ sĩ tài ba. Họ giống như những thiên tài bị hiểu lầm hơn là được tôn vinh.
Barcelona và Real Madrid vẫn có những cái tên trong đội hình đánh bại Pháp 2-1, nhưng không nhiều. Đó là Nacho (34 tuổi), người trên lý thuyết không còn là cầu thủ của Madrid nữa vì hợp đồng của anh đã đáo hạn và anh đang hướng tới những ngày tháng dưỡng già ở Qatar. Đó là Lamine Yamal, ngôi sao 16 tuổi của Barca, người đã ghi một bàn thắng ấn tượng đến mức bạn sẽ thấy nó xuất hiện rất nhiều trên mạng xã hội. Thậm chí, Pháp có nhiều cầu thủ Real Madrid/Barca hơn trong đội hình xuất phát của họ, nếu tính cả Kylian Mbappe.
Bất chấp điều đó, Tây Ban Nha đã có mặt ở trận chung kết. Họ có thể không nổi bật về số lượng ngôi sao (ngoài Rodri, “máy đếm nhịp” của Manchester City và Yamal, người đang trên đường đến với đỉnh cao), nhưng họ được cho là đã có chặng đường đến trận chung kết khó khăn nhất, đánh bại những đối thủ danh tiếng (Pháp, Croatia, Ý, Đức) và những chú ngựa ô của giải (Albania, Georgia). Họ làm tất cả điều đó mà không cần đến loạt sút luân lưu và chơi thứ bóng đá hay nhất giải đấu.
Họ cũng có một HLV phù hợp với nhóm cầu thủ này (giống như Vicente Del Bosque, người cũng phù hợp với đội hình năm 2012 khi từng giành World Cup và 2 danh hiệu Champions League). Luis de la Fuente trông giống như một giáo viên dạy thay với cặp kính mọt sách, người mà bọn trẻ thích trêu chọc. Ông chưa từng dẫn dắt một CLB hạng nhất hay hạng nhì. 12 năm qua, ông đã làm việc cho LĐBĐ Tây Ban Nha với nhiều vai trò huấn luyện khác nhau, thăng tiến qua từng độ tuổi. Ở tuổi 61, ông không được chọn để thay thế Luis Enrique sau World Cup tại Qatar vì được coi là một tài năng huấn luyện… mới nổi. Ông được bổ nhiệm vì đã có sẵn một công việc với Liên đoàn.
De la Fuente là người luôn sẵn sàng trước mọi thử thách. Một nửa hàng thủ (Dani Carvajal và Robin Le Normand) bị treo giò trong trận đấu này, buộc De la Fuente đã phải sử dụng lão tướng Nacho và người thậm chí còn lớn tuổi hơn là Jesus Navas. Cần biết rằng ở tuổi 38, nhiệm vụ của Navas trong trận này là đối đầu với Mbappe. Khi Mbappe khiến Navas “đứng hình” và thực hiện quả tạt dẫn tới bàn mở tỷ số cho Pháp, hẳn người hâm mộ Tây Ban Nha bắt đầu lo sợ điều gì đó. Nhưng Navas đã dần bắt nhịp với cuộc chơi, dù Mbappe cũng đã có dấu hiệu xuống sức.
Pedri, cầu thủ dính chấn thương và phải rời sân sớm trong trận gặp Đức được thay thế bởi Dani Olmo. Anh là sản phẩm của lò đào tạo Barcelona và đã gây chú ý khi quyết định chuyển đến Dinamo Zagreb (Croatia) để phát triển sự nghiệp bóng đá ở tuổi 16. Quyết định đúng đắn? Chúng ta có thể không bao giờ biết, bởi anh dính chấn thương trong phần lớn sự nghiệp: Trong 5 mùa giải vừa qua kể từ khi gia nhập RB Leipzig, anh chỉ đá chính hơn 17 trận trong một mùa giải duy nhất.
Nhưng Olmo là sự lựa chọn đúng đắn của De la Fuente vào đêm đó: Các pha di chuyển giữa các tuyến của anh đã làm gián đoạn cách triển khai bóng của Pháp. Thậm chí, chính Olmo là người ghi bàn thắng thứ hai cho Tây Ban Nha.
Những người như Olmo làm cho ĐT Tây Ban Nha này không chỉ thành công mà còn được yêu mến. Họ là tập thể tài năng dù có nhiều khiếm khuyết. Giống như Fabian Ruiz, người đã tạo dựng tên tuổi tại các CLB hạng trung như Real Betis và Napoli trước khi có cơ hội tỏa sáng tại Paris Saint-Germain 2 năm trước. Hoặc Marc Cucurella, người bị Barcelona bỏ rơi khi mới 21 tuổi, làm lại sự nghiệp tại Brighton để rồi trở thành trò cười tại Chelsea trong 18 tháng đầu tiên (trước khi phần nào lấy lại phong độ ở cuối mùa giải trước).
Sau đó là Alvaro Morata, người bị chỉ trích nhiều nhất trong số họ. Cao ráo, đẹp trai, có dáng dấp thể thao, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, tài năng, anh lẽ ra đã trở thành ngôi sao lớn tiếp theo tại Real Madrid. Thay vào đó, Morata đã có một sự nghiệp lang bạt mà ở đó, anh vẫn ghi bàn cho các CLB lớn nhưng chưa bao giờ thể hiện được hết khả năng của mình. Điều này có thể lý giải tại sao Atletico Madrid lại muốn anh ra đi. Một lần nữa.
De la Fuente đã tập hợp đội ngũ đa dạng này và tạo ra một bước ngoặt lớn từ thời Luis Enrique. Thứ bóng đá kiểm soát với những tiền vệ trung tâm bị cho dạt cánh đã biến mất. Thay vào đó là hai cầu thủ trẻ đầy tốc độ (Nico Williams bên trái và Yamal bên phải), những người có khả năng bất ngờ xuyên phá hàng thủ đối phương, điều mà đội tuyển trước đây còn thiếu.
Một vài tính cách lập dị vốn là một phần tất yếu trong phong cách của Luis Enrique cũng trở thành dĩ vãng, từ những câu trả lời phức tạp trong các cuộc họp báo đến những buổi livestream trên Twitch hàng đêm mà ông thực hiện ở Qatar. De la Fuente giữ mọi thứ đơn giản và phát huy thế mạnh của mình, thay vì theo đuổi một triết lý nào đó.
Tất nhiên, Tây Ban Nha cũng có lợi thế khi không bước vào EURO 2024 với tư cách ứng cử viên vô địch, hệ quả tất yếu từ những sự vắng mặt của các ngôi sao (Gavi và Alejandro Balde là hai cái tên sáng giá nhất).
Nó cũng tạo điều kiện để Yamal làm những gì anh muốn. Trước hàng phòng ngự kiên cố của Pháp, anh đã thể hiện sự tự tin mà bạn mong đợi từ những ngôi sao đã trải qua mọi chuyện, chứ không phải từ người còn hơn một năm nữa mới đủ tuổi đi bầu cử. Với việc Tây Ban Nha bị dẫn trước một bàn và viễn cảnh Pháp có thể chơi phản công – điều họ cảm thấy thoải mái nhất – trong suốt thời gian còn lại, cú sút của anh đã thay đổi tình thế và chỉ càng củng cố thêm thông điệp của De la Fuente: “Bây giờ tỷ số đã cân bằng. Hãy tiếp tục làm những gì chúng ta đang làm.”
Tây Ban Nha của De la Fuente đang nhắc nhở chúng ta rằng một khi bạn bước qua vạch trắng trên sân, bạn sẽ để lại lý lịch của mình phía sau. Những gì quan trọng nhất là trái tim và tâm trí bạn, cũng như những gì bạn có thể làm với đôi chân của mình.
Ở tập thể Tây Ban Nha hiện tại, có lẽ ai cũng nghĩ như vậy.
Theo ESPN
338 bài viết
Link nguồn: Link