Thêm một lần nữa Croatia cầm vàng lại để vàng rơi. Họ bị Albania gỡ hòa ở phút 90+5, và lần này nhận quả đắng trước Italia tận phút 90+8. Thầy trò Zlatko Dalic thấm thía sự nghiệt ngã của bóng đá, và đành ngậm ngùi giã biệt những ngày hè nước Đức.
Bài viết liên quan đến Đội bóng
Ở trận này, Zlatko Dalic vẫn sử dụng sơ đồ 4-3-3 quen thuộc như trong 2 trận trước đó. Tuy vậy, ông đã thực hiện một số sự thay đổi về mặt nhân sự trên hàng công. Ngoại trừ Andrej Kramaric tiếp tục đá chính trận thứ 3 liên tiếp, thì 2 vị trí còn lại thuộc về Luka Sucic và Mario Pasalic, những người vốn sở trường chơi tiền vệ.
Có thể hiểu theo khía cạnh Dalic muốn tạo nên sắc thái mới cho hàng công và mang tới bất ngờ cho đối thủ. Nhưng thực tế, trong hiệp 1, mặt trận tấn công của Croatia chưa tạo ra điều gì đặc biệt, và chỉ có 2 cú dứt điểm (1 trong số đó trúng mục tiêu) về phía khung thành thủ môn Gianluigi Donnarumma. Điều này có thể lý giải là do họ chưa dám bung sức, chơi ẩn nhẫn và chờ thời cơ trong một trận chiến mang tính sống còn.
Sang hiệp 2, Dalic thực hiện ngay sự điều chỉnh trên hàng công, với việc rút Pasalic và thay bằng Ante Budimir. Croatia ít nhiều mở ra những đường lên bóng khoáng đạt trong khoảng 10 phút đầu, và rồi thu về trái ngọt, với bàn thắng của Luka Modric, dẫu trước đó anh đá hỏng quả penalty.
Sau đó, Croatia đã dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ thành quả trước sức công phá khủng khiếp đến từ Italia. Luciano Spalletti đã đưa lần lượt Federico Chiesa, Gianluca Scamacca, rồi tới Mattia Zaccagni vào sân để chơi theo kiểu được ăn cả ngã về không. Thực tế, dù kiểm soát bóng trội hơn (53%), nhưng Azzurri đói khát các ý tưởng tiếp cận khung thành, tỏ ra rất nóng vội trong những tình huống tiến vào khu vực 1/3 cuối sân.
Điều này một phần đến từ việc Croatia giăng ra một phòng tuyến bắt người chặt chẽ, sẵn sàng đá quyết liệt khi cần. Họ đã dìu trận đấu đến những giây bù giờ cuối cùng, chờ đợi tiếng còi mãn cuộc của trọng tài, nhưng rồi định mệnh nghiệt ngã lại dành cho Croatia nụ cười nửa miệng. Cú đá của Zaccagni ở phút 90+8 như một nhát kiếm chí mạng đâm trúng yết hầu, đánh bại một Dominik Livakovic cũng đã chơi rất hay trước đó.
Thêm một lần nữa Croatia cầm vàng lại để vàng rơi. Thêm một lần nữa, bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng. Lần này thì chấm hết, chấm hết thực sự. Chấm hết cho cơ hội đi tiếp của Croatia tại Euro lần này. Chấm hết luôn cho Luka Modric cùng thế hệ vàng của anh.
Nhìn cách Modric, người năm nay đã 38 tuổi, vẫn chiến đấu quật cường, tận lực cống hiến, mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Anh đã lập kỷ lục trở thành cầu thủ cao tuổi nhất ghi bàn tại 1 kỳ Euro (38 tuổi 289 ngày). Nếu phải đánh đổi kỷ lục ấy để lấy tấm vé đi tiếp cho Croatia thì có lẽ anh cũng sẽ làm điều đó. Nhưng bóng đá cũng như cuộc đời, làm gì cho phép chúng ta được toại nguyện với chữ “nếu” kia đâu.
Thế hệ của Modric, nhiều người đã dừng lại, còn anh có lẽ cũng sẽ lùi vào cánh gà sau kỳ giải này. Thế hệ ấy từng về nhì World Cup 2018, hạng ba World Cup 2022, từng khiến nhiều “ông lớn” trên thế giới phải nể sợ. Thế hệ ấy dẫu đẹp, nhưng là cái đẹp mong manh và u hoài. Thế hệ ấy như một tình khúc bay bổng, rồi đứt quãng, và mãi dở dang.
Sự già dơ dày dạn ít nhiều được Croatia thể hiện ở kỳ giải này, nhưng họ đã đi đến điểm tới hạn. Ernesto Che Guevara có câu nói rất nổi tiếng: “Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi”. Nhiều người tiếc nuối cho Croatia, nhưng đành an ủi theo kiểu dẫu sao họ cũng có niềm hạnh phúc trên những chặng đường đã qua của mình.
Ngọc My
176 bài viết
Link nguồn: Link
BÀI CÙNG CHUYÊN MỤC